Sức mạnh của những câu chuyện
- hotroyenspace
- 26 thg 6
- 4 phút đọc
Trong chương 2 của cuốn sách "Làm cha mẹ từ tâm" - chương nói về sức mạnh của việc kể chuyện và những câu chuyện kể, đã có một tình huống có thật về một em bé 3 tuổi.
Cô bé Annika - một em bé nhập cư có sự khác biệt về ngôn ngữ với cô giáo, bạn bè và trường học, chỉ mới ba tuổi - bước vào lớp mẫu giáo của Mary.
Annika có gương mặt sáng, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ háo hức, dù bé chỉ nói tiếng Phần Lan trong một lớp học toàn tiếng Anh.

Dù rào cản ngôn ngữ là hiển nhiên, nhưng Annika vẫn chơi đùa vui vẻ, hòa đồng, và dường như có một loại ngôn ngữ chung mà trẻ con sử dụng để hiểu nhau - qua ánh mắt, cử chỉ, và tiếng cười.
Mọi chuyện đều suôn sẻ… cho đến một buổi sáng, Annika vấp ngã và trầy đầu gối. Cơn đau không chỉ đến từ vết xước, mà còn đến từ sự hoảng sợ - cảm giác bất lực không thể diễn đạt nỗi đau bằng lời trong ngôn ngữ xa lạ.
Annika bật khóc, tìm kiếm mẹ. Cô giáo cố gắng dỗ dành, nhưng lời nói không đi vào được thế giới nội tâm của Annika. Cô giáo gọi điện cho mẹ Annika đến đón, và cô giao tiếp để trấn an cô bé nhưng rào cản ngôn ngữ ngăn cách điều đó!
Nhưng rồi điều kỳ diệu đã xảy ra - không qua ngôn từ, mà qua một vở kịch bằng búp bê. Cô giáo lấy những con búp bê nhỏ và một chiếc điện thoại đồ chơi, tái hiện lại câu chuyện Annika vừa trải qua: bé đang chơi, rồi ngã, rồi khóc, rồi cô giáo gọi cho mẹ.
Annika im lặng. Chăm chú. Cô bé ngừng khóc.
Cô bé đã hiểu được câu chuyện diễn ra. Và cả câu chuyện sắp diễn ra.
Cô bé biết được rằng Mary đã gọi cho mẹ mình, và cô bé biết được mẹ mình sắp đến bên cạnh mình.
Câu chuyện ấy được lặp lại nhiều lần. Mỗi lần, nỗi sợ trong mắt Annika dần tan đi, thay vào đó là một ánh nhìn nhẹ nhõm hơn.
Khi mẹ đến, Annika mang búp bê và điện thoại đến để “kể lại” câu chuyện của mình. Cô bé không chỉ được an ủi - cô bé thậm chí đã hiểu được trải nghiệm của chính mình.
Chính việc kể chuyện đã giúp cô bé giảm bớt sự lo lắng đến khi không còn nữa, mà vui vẻ đợi mẹ. Rồi kể lại câu chuyện cho mẹ nghe!
Bài học chính Uyên rút ra được chương sách:

Câu chuyện không chỉ là cách trẻ tiếp thu thông tin - mà là cách trẻ tạo ý nghĩa từ cuộc sống. Khi một trải nghiệm được “kể lại” bằng ngôn ngữ phù hợp với thế giới nội tâm của trẻ (ngôn ngữ hình ảnh, cử chỉ, cảm xúc), trẻ không chỉ hiểu được chuyện gì đã xảy ra, mà còn học được cách làm dịu cảm xúc, điều chỉnh trạng thái bên trong và tạo nên tự truyện đầu tiên của chính mình.
Một đứa trẻ được người lớn giúp kể lại câu chuyện đời mình một cách mạch lạc, là một đứa trẻ đang được nâng đỡ để trở thành người biết tự hiểu, biết kết nối, và có khả năng chữa lành.
Một người lớn, có thể kể được câu chuyện mạch lạc của đời mình, chính là biểu hiện của việc đã hoá giải được những vấn đề tồn đọng hoặc chưa giải quyết trong quá khứ!
Gợi ý thực hành tại nhà cho cha mẹ:
Thực hành “Kể lại câu chuyện cùng con” sau một sự kiện có cảm xúc mạnh.
Chọn thời điểm khi con đã dịu lại sau một cơn khóc, một cơn giận, hoặc một va chạm nào đó.
Sử dụng đạo cụ trực quan như thú nhồi bông, búp bê, tranh vẽ… để kể lại câu chuyện vừa xảy ra, từ góc nhìn của một người quan sát.
Kết thúc câu chuyện với kết nối và an toàn.
*** Lưu ý: Đừng cố giảng giải. Chỉ cần kể lại - đơn giản, nhẹ nhàng, có cảm xúc, và đầy thấu cảm.
P/S: Cuốn sách mà mình nhắc tới là “Parenting from the inside out” hiện chưa có bản tiếng việt, nếu bạn muốn đọc có thể mua bản tiếng Anh tại Amazon tại link
Thương mến,
Nguyễn Bảo Uyên
Professional Certified Coach
Nếu muốn kết nối nhiều hơn với mình, bạn có thể theo dõi mình tại:
Cảm ơn bạn vì đã luôn bên cạnh, đón đọc và ủng hộ bản tin. Mình luôn mong nhận được các chia sẻ, góp ý từ bạn giúp bản tin hữu ích và thiết thực hơn.
Nếu bạn yêu thích bản tin và thấy nội dung hữu ích. Hãy chia sẻ tới nhiều người hơn!
Comments